Mẹ chồng nói, việc đã đến nước này, dù ngậm đắng nuốt cay, tôi cũng phải nghe lời bà để giữ gìn thanh danh cho gia đình.
Chồng tôi xuất thân trong gia đình gia giáo. Ông bà, bố mẹ, anh chị em đều là những người có học thức, công tác trong các cơ quan nhà nước.
Chồng tôi cũng từng là công chức. Nhưng năm 2010, anh xin nghỉ việc, ra ngoài mở công ty kinh doanh.
Ảnh: Sohu |
Những năm đầu khởi nghiệp, anh gặp rất nhiều khó khăn và thất bại. Mới gần 40 tuổi tóc anh đã bạc quá nửa.
Nhìn anh lao tâm khổ tứ, vất vả sớm hôm, tôi dặn lòng phải nỗ lực thật nhiều để hỗ trợ anh các khoản nợ. Tôi cũng cố gắng lo hết việc nhà, con cái để anh toàn tâm toàn ý với công việc.
Sau những ngày tháng khó khăn, việc làm ăn của anh đã ổn. Anh có tiền để thuê giúp việc nên tôi cũng nhàn nhã hơn. Tuy nhiên, đúng như người ta nói "ông trời không cho ai tất cả", khi kinh tế gia đình tốt lên, tôi không phải vất vả kiếm tiền, lo cho gia đình nhưng nội tâm lại bị giằng xé, đau khổ vì phát hiện chồng có bồ.
Cô bồ của anh là một người trẻ, đẹp nhưng ít học. Khi tôi phát hiện sự việc thì cô ta đã mang bầu và kiên quyết giữ lại đứa trẻ.
Gần đây, khi biết việc làm ăn của chồng tôi gặp khó khăn, có khả năng phá sản vì Covid-19, cô ta mang con đến tận cổng, trả cho chồng tôi.
Bố mẹ chồng tôi biết chuyện, thay vì mắng con trai, họ nói tôi không được đánh ghen, không làm ầm ĩ kẻo "vạch áo cho người xem lưng", khiến người khác cười chê gia đình mình.
Mẹ chồng tôi còn nhận đứa trẻ rồi giao cho tôi nuôi. Bà nói, đó là cách duy nhất tôi có thể làm để bảo vệ tổ ấm, giữ gìn thanh danh cho gia đình.
Tôi cảm thấy rất cay đắng khi phải làm việc này. Đành rằng, đứa trẻ không có lỗi với tôi. Nhưng mỗi khi nhìn thấy đứa trẻ, tôi sẽ nhớ về lỗi lầm và những ngày tháng cay đắng mà gã chồng bội bạc đã đổ xuống đầu tôi.
Tôi thật lòng muốn ly hôn để quên đi những chuyện buồn phiền này. Nhưng tôi không dám. Bố mẹ đẻ của tôi đã già, yếu, chắc chắn sẽ không chịu được cú sốc khi thấy con bỏ chồng. Tôi còn 2 con gái nữa, các cháu đang tuổi mới lớn. Chúng cần có một gia đình đầy đủ để có thể phát triển tốt nhất về mặt tâm lý.
Nhưng nếu nhận nuôi đứa trẻ và vẫn chung sống với chồng thì cuộc đời tôi sau này sẽ ra sao? Tôi có thể vui vẻ được nữa không? Mẹ đứa bé có làm phiền tôi và gia đình không?
Tôi phải làm thế nào để tốt nhất trong hoàn cảnh này. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.